Trưa

Trưa ra đứng với bóng mình
Trời cao đất rộng điêu linh cõi nào
Mây buồn lãng đãng trên cao
Ta buồn ta nhớ cõi nào điêu linh

Trời Đông một dãy bất bình
Trời Tây ta đứng một mình nhớ ai
Kìa chòm mây bạc bay bay
Đưa ta về với những ngày thơ ngây

Bây giờ trưa hạ nắng đầy
Nhớ ai dáng nhỏ mắt nai đứng chờ
Lối xưa chừ có mộng mơ
Nghiêng che vành nón bên bờ trúc xanh ?

Bạch-Loan