Tình Buồn

Tôi lặng lẽ đi về ngang lối cũ
Chân ngập ngừng, lệ đọng ướt bờ mi
Khung cảnh xưa còn xót lại những gì
Ghế đá lạnh, hàng cây buồn đứng lặng

Tôi thơ thẩn trong công viên im vắng
Mơ về đâu và mộng sẽ về đâu
Lời hẹn xưa như nước chảy qua cầu
Tôi giữ hẹn, sao người đành xa cách

Hoa phượng đỏ tôi ép vào trang sách
Cả thơ tình của một thuở vào yêu
Người trao tôi và hứa hẹn đủ điều
Nay còn lại chỉ là cơn mộng ảo

Những đêm dài, nhìn trời cao áo não
Đếm sao khuya lòng trĩu nặng sầu thương
Người đem tình đi rải khắp muôn phương
Có nghĩ đến về người xưa không hở ?

Phương trời ấy, có bao giờ người nhớ
Khi chiều về nắng tắt cuối chân mây
Tôi nơi đây thương nhớ chất ngất đầy
Nhìn cảnh cũ lòng thêm buồn da diết

Dù phương ấy người chẳng còn tha thiết
Khi nghĩ về một kỷ niệm mù xa
Người vui say trong hạnh phúc xa hoa
Tôi vẫn giữ trong tim ngày tháng cũ.

HL-DC