Tình Ngày Áo Trắng

                      (Tặng CTBL)

Thuở mười sáu, ta thường buồn vô cớ
Ngắm trăng sao, nhìn mây trắng ngẩn ngơ
Những buổi chiều mộng mị suốt trang thơ
Và thao thức lúc đêm về trăng tỏ
Em chợt đến khi cõi lòng bỏ ngõ
Ta đê mê, bấn loạn cả tâm hồn
Đến ngập ngừng, hơi thở nghẹn từng cơn
Và vụng dại, mười ngón tay run rẩy
Em đứng đó, ôi diễm kiều lộng lẫy!
Áo căng phòng hứa hẹn một mùa xuân
Suối tóc huyền che khuất nẻo bâng khuâng
Tà áo trắng, mây bay trời hải đảo

Em là gió, là mây, là mộng ảo
Đi bên em, ta chợt thấy thiên đường
Nghe rạt rào từng nhịp khúc yêu đương
Từng cung điệu ai trầm pha dấu ái
Từng tiếng nói của tình yêu vạn đại
Ta ngây say ngất lịm cả linh hồn
Và bàng hoàng, xao xuyến quả tim non
Ta chới với lạc vào vườn trái cấm!

Em đưa ta lên chín tầng say đắm
Một thoáng cười ta thấy cả mùa xuân
Cả trời tình sôi sụt lửa ái ân
Ta lặn hụp trong sóng tình biển ái
Ta yêu say bằng khối tình mê dại
Vắng một ngày là khắc khoải ưu tư
Vắng đôi ngày thành nỗi nhớ thiên thu
Em lại đến lòng ta bừng mở hội!

Chưa hôn say ta thấy mình tội lỗi
Nhỡ em hờn, mưa chớp dậy trùng dương
Cả đất trời sẽ ảm đạm thê lương
Lời tình tự sẽ là lời sám hối!

Tình đến, tình đi, tình không định lối
Em chợt đi, như gió chẳng hạn kỳ
Hoa ân tình tàn rụi dưới chân đi
Bài thơ nhỏ rưng rưng lời khẩn nguyện!
Em đi rồi cung đàn xưa lặng tiếng
Để giọt buồn rụng xuống nhạt vần thơ
Cánh phai tàn, hồn bướm thoáng bơ vơ
Ta sửng sốt che tay buồn đứng lặng

Thôi tạ từ! Hỡi người yêu áo trắng!
Giữ cho nhau giây phút mộng ban đầu
Ta sẽ về bầu bạn với trăng sao
Và nhớ mãi cuộc tình ngày áo trắng

Bạch-Loan