Tiếng Buồn

Nghe tiếng buồn rơi bên mái hiên
Thời gian hằn đậm vết ưu phiền
Đời qua vội quá, ta ngồi lặng
Thương tiếc muộn màng một cõi riêng!

Kià cánh thời gian cũng nhạt mầu
Ngày xuân tuổi mộng thoắt qua mau
Ta về chắt mót tàn huyễn mộng
Ấp ủ nghìn năm một giấc sầu

Nhìn lại từng trang kỷ niệm buồn
Một đời đan mãi giấc mơ suông
Người đi mang cả thiên tình sử
Ray rứt hồn ta một vết sầu

Nghe tiếng buồn xưa lặng lẽ rơi
Người ơi, đời cũng đã khuya rồi
Ước mơ xa khuất tầm tay với
Và lối đi về chỉ có tôi!

Bạch-Loan