Sầu Đông

Tôi đến thăm em một buổi chiều
Nghe lòng bỡ ngỡ thuở vào yêu
Chiều đông tuyết trắng mờ nhân ảnh
Đôi mắt em buồn đến tịch liêu

Em lặng nhìn tôi, dáng thẫn thờ
Tóc mây còn thoáng nét bơ vơ
Nắng thu chưa héo trên vầng trán
Em vẫn mơ về những cảnh xưa ?

Gió, tuyết mang mang vạn cổ sầu
Em ngồi mơ tưởng chuyện nghìn sau
Sầu thương ướt đọng làn mi biếc
Dĩ vãng hiện về trong mắt sâu

Rồi một ngày kia tôi phải đi
Mùa xuân nắng mới ấm êm về
Sầu đông vừa tắt trên vừng tóc
Rộn rã nhà ai tiệc vu qui!

Bạch-Loan