Phù Vân

Tha phương mấy độ phong trần
Bao nhiêu gió bụi bấy lần thương đau
Người đi kẻ ở nghẹn ngào
Thiên thu đá cũng chao dao ngậm ngùi

Trăng thề ai xẻ làm đôi
Một người lẻ bóng, còn người tương tư
Ngày đi gió cát mịt mù
Ngày về sương điểm mái đầu bâng khuâng

Áo phai chưa giũ phong trần
Người xưa đi khuất, nhện giăng cổng nhà
Buồn thay cõi sống người ta
Ba sinh một kiếp chỉ là phù vân!

Bạch-Loan