Nhắn Người Viễn Khách

Lâu lắm tình cờ nhận được thư
Của người viễn khách xứ sa mù
Nét chữ trông chừng quen thuộc lắm
Từ thuở hiên ngang chống giặc thù

Sao người tâm sự quá ê chề
Đường đời đã trải mấy sơn khê
Phong trần lê bước bao nhiêu nẻo ?
Cất tiếng than thân thật não nề !

Người đã gặp ta tự thuở nào
Từ thời chinh chiến dậy binh đao
Từ khi đuổi giặc trong rừng lá
Hay lúc điều binh chốn địa đầu ?

Bây giờ sao chợt nghĩ về ta
Nhắc thời oanh liệt thuở xong pha
Than thân tủi phận “mòn chí lớn”
Thương tiếc non sông đến lệ sa

Xưa nay người khóc đã bao lần
Mà sầu vong quốc có vơi không ?
Đoạn trường người viết bao nhiêu sách
Đã giúp được gì cho núi sông?

Ta hiến một đời cho nước non
Tổ Quốc hưng, vong vẫn một lòng
Mài kiếm dưới trăng kiên nhẩn đợi
Các người về chiếm lại giang sơn

Bạo chính còn đây, hận ngất trời
Quật khởi hào hùng viễn khách ơi
Bạn ta không có phường nhu nhược
Thúc thủ ngậm sầu để lệ rơi !

Bạch-Loan