Người Dưng

Cái ngày tôi hãy còn thơ
Hè về lòng ngẩn dạ ngơ bàng hoàng
Mơ cô bé bé trong làng
Mặt hoa dáng liễu dịu dàng nét quê

Nhà cô ở cuối con đê
Ngang qua đồng nội, tứ bề cây xanh
Chiều, tôi đi quẩn ngó quanh
Trông vời bụi chuối, gốc chanh nhà nàng

Cô thường hái mận bờ ngang
Muốn qua hái phụ e nàng không . . . ưng!
Lạ thay cô ấy người dưng
Mà sao tôi cứ mừng mừng thấy cô!

Bạch-Loan