Người Đi
Nhớ lúc anh đi một buổi chiều
Ở, đi phố thị chợt buồn hiu
Âm thầm phố vắng mưa giăng mắc
Lặng lẽ đường quen gió hắt hiu
Đêm xuống tâm buồn như cỏ hạ
Ngày lên ý lạnh tựa rong riu
Niềm thương em gói theo anh đó
Sưởi ấm lòng ai lúc quạnh hiu
Bạch-Loan
|