|
Ngày Về
I.
Ngày về mây cuộn gió gào
Lá thu tơi tả quyện vào mênh mang
Lòng ta chợt bàng hoàng với lá
Giữa thôn trang hồn rã cơn mê
Mười năm bại tán não nề
Mười năm ẩm lệ sơn khê bẽ bàng!
Giờ bản cảnh điêu tàn thấy rõ
Khắp sơn hà vò võ cư tang
Bao người câm cứng kinh hoàng
Anh hùng nữ kiệt dậm trường lưu ly!
Người đi lớp lớp đi đi mãi
Sỏi đá buồn cuối bãi hoang sơ
Đêm đêm trăng chiếu thẫn thờ
Thuyền bên bãi quạnh buồn chờ trong sương!
II.
Ta về dậy khúc đoạn trường
Hàng cây già rụi bên đường ưu tư
Gió lên réo gọi mây mù
Đón người "cải tạo", tên tù cổ sơ!
Ngày về những tưởng nằm mơ
Người xưa bóng khuất đáy mồ oan khiêng
Tủi hờn hàng bụt ngả nghiêng
Mười năm vắng chủ chẳng phiền trổ hoa!
Dòng sông u uẩn trước nhà
Nước lền bãi lở thuyền xa bến sầu
Thương ai đợi chốn giang đầu
Sóng vờn mưa dập nhịp cầu gãy đôi
Vào nhà mái dột vách tơi
Ba gian tróng trải mẹ ngồi đợi con
Da nhăn tóc bạc lưng khòm
Mắt thâm nhòa lệ mỏi mòn tháng năm!
Lòng nghe trĩu nặng thâm ân
Thương đời từ mẫu nhọc nhằn vì con
Bao nhiêu thệ hứa không tròn
Tóc đà sương điểm con còn trắng tay!
III.
Ta về như gã cuồng say
Tiệc tàn ly cạn hình hài xác xơ
Bạn tri kỷ hững hờ ngoảnh mặt
Người đồng song vắng bặt tăm hơi
Mình ta lủi thủi giữa đời
Hỏi trời trời nín, hỏi người người lơ!
Giờ dân Việt bơ phờ trông thấy
Bể dâu này được mấy từ tâm
Người đi chân đất áo chàm
Bao năm xe cát dã tràng bể Đông!
Buồn ra ngắm lại dòng sông cũ
Tìm lại vô tư thuở thiếu thời
Lục bình ngày cũ vẫn trôi
Trăm năm rồi cũng một đời lang thang!
Hỡi người xa ngút ngàn bốn bể
Lịch sử đen người để ai ghi ?
Ngàn năm gió cát chai lì
Hung quân, bạo chúa mấy khi trường tồn?
IV.
Ta về nương náo thôn làng cũ
Trải đời tàn lịch sử ban cho
Ngày ngày bữa đói bữa no
Chờ cơn bão lớn xóa nhoà điêu linh!
Nửa đêm trở giấc giựt mình
Dập đầu sám hối tội tình ai gây
Chạnh lòng nhớ cảnh đọa đày
Hàng hàng lớp lớp phơi thây núi rừng!
Ngưu đầu mã diện reo mừng
Nói cười hô hố rợn rùng trời Nam
Xúm nhau bàn chuyện bắt quàng
Trời câm đất nín người cam phận người!
Cúi đầu ta cảm ơn trời
Bèo mây trăng gió trọn đời của ta
Vui lên đi hỡi trăng tà
Dẫu đời phản trắc còn ta với mình!
Quên quên một kiếp ba sinh
Sơn hà đâu chỉ riêng mình ai lo
Khôi khôi Thiên võng khó dò
Sinh ly, dị diệt là trò hóa công!
Hỡi người mài kiếm bên sông
Cho ta trao gởi nỗi lòng dân Nam
Bể dâu thân trót lấm chàm
Chờ thời đại lớn giải oan cừu này!
Bạch-Loan
|
|