Ngậm Ngùi

Này gió thổi, em qua cầu tóc rối
Ta trở về tìm lại khoảng hư vô!

Con nước dưới chân cầu trôi quá vội
Chiếc lá vàng tìm mãi bến hoang sơ
Và cơn gió biết gì đâu tội lỗi
Đưa lá vàng theo con nước xa bờ
Bầu trời đó vẫn một màu muôn thuở
Mây trắng buồn tìm quá khứ vô tư

Đời bé bỏng mãi ba chìm bảy nổi
Dừng bên đường trò chuyện với cơn mưa
Đêm chưa xuống em lo gì bước vội
Cát bụi đường đã phủ vết chân xưa
Vầng trăng bạc một lần không đưa lối
Để người đi lầm lũi giữa canh khuya
Đi chân đất tìm em trong bóng tối
Đêm mịt mù sờ soạng bước sa cơ

Này gió thổi, em qua cầu tóc rối
Ôi ngậm ngùi, bờ tóc cũ nghìn thu!

Bạch-Loan