|
Nắng Chiều
Con đường đó hôm nào anh trở lại
Vẫn hàng me rợp bóng lối đi về
Và cơn gió nhẹ nhàng qua rất vội
Rải xuống đường những chiếc lá vàng hoe
Vẫn nơi đó bên vĩa hè anh đợi
Không thấy em chỉ thấy nắng ban chiều
Anh đứng lặng, nghe lòng buồn vời vợi
Em đâu rồi? Phố vắng đến buồn hiu!
Em ra đi chẳng bao giờ em nói
Để anh chờ, lã chã lá me bay
Con đường bỗng vắng chi mà vắng lạ
Anh bơ phờ đứng ngó nắng chiều phai
Bạch-Loan
|
|