Mực Tím Ngày Xưa

Thuở ấy em hồn nhiên bé bỏng
Mắt đen tròn, tóc xõa ngang vai
Tay ve mực tím, tay ôm sách
Đi học đường xa nắng trải dài

Nhà ta chỉ cách giàn hoa giấy
Năm tháng cùng chung một mái trường
Hẹn nhau bắt bướm trong giờ nghỉ
Để em ép sách, để em thương!

Một hôm đuổi bướm ve mực đổ
Tím áo bà ba mẹ mới may
Mắt rưng rưng lệ em khẻ nói
"Chiều về mẹ mắng chết anh ơi!"

Thương quá tôi cầm tay an ủi
Đôi mắt em buồn ngó thẩn thơ
Cầm bàn tay nhỏ mà tôi ngỡ
Tay nàng tiên nữ ở trong mơ!

Theo năm tháng ta vào tuổi mộng
Em đem mực tím chép thơ tình
E ấp tặng tôi chiều tan học
Đong đầy kỷ niệm tuổi thư sinh

Rồi du kích vào làng cướp xóm
Nhà tôi dời lên ở tỉnh xa
Hẹn nhau một buổi chiều tiễn biệt
Để giã từ "Mực Tím Ngày Xưa!"

Chiều hôm ấy trời giăng nắng hạ
Tôi đợi em trước cổng trường xưa
Tóc huyền em xõa bay trong gió
Như áng mây buồn buổi tiễn đưa

Sánh vai dạo bước sân trường cũ
Phượng trổ đầy bông, bướm chập chờn
Sao em không bảo anh đuổi bướm
Mà mắt nai buồn vương vấn vương?

Tháng Tư đỏ đất bằng dậy sóng!
Giặc tràn vào dày xéo quê hương
Tôi ôm hận xuống tàu vượt biển
Không kịp chào giã biệt người thương!

Từ đó tôi sống đời cô lữ
Thương quê hương, nhớ mấy cho vừa!
Thương đàn bướm trắng, giàn hoa giấy
Nhớ mắt nai buồn, "Mực Tím xưa!"

Một hôm ra quán cà phê nhỏ
Gặp lại người quen ở thôn xưa
Tôi hỏi thăm tin người bạn gái
Anh thở dài . . . trời ủ cơn mưa!

"Cô gái ngày xưa nay đã chết!
Giặc bắn em rồi thả trôi sông
Chúng giết chỉ vì em vượt biển
Hàng xóm thương thầm chẳng dám chôn"

Thương tiếc tôi trở về quê cũ
Dù giặc còn hà hiếp nhiễu nhương
Lén đi thăm lại giàn hoa giấy
Để thắp cho nàng một nén hương!

Tìm đến nhà em nay vắng lạnh
Bốn tường xiêu dẹo, mái xanh rêu
Còn giàn hoa giấy không người tưới
Hoa tàn lá rũ, ngả xiêu xiêu!

Đứng trong hoang lạnh lòng tê tái
Bỗng nghe gió lộng chuyển mây mù
Mây xanh chợt biến sang màu tím
Màu mực đổ đầy áo trắng xưa!

Tôi đi gom góp gạch thừa
Để xây nấm mộ cho vừa lòng ai
Dù không xương cốt hình hài
Tôi đem mực tím viết bài điếu em:

"Đêm nay gió lạnh qua thềm
Ru em giấc ngủ êm đềm nghìn thu
Anh về mài kiếm ôn thư
Chờ ngày giết giặc trả thù cho em!"

Bạch-Loan