Tuyết rơi trắng nẻo, lòng nao nao lòng Ngẩng nhìn trời rộng mênh mông Mây trôi bảng lảng mấy cồn đìu hiu Đất trời lặng lẽ cô liêu Cây trơ trụi lá đứng xiêu bên đường Bỗng dưng tôi chợt thấy buồn Nhìn chân trời cũ nhớ thương quê nhà Nhớ từng bụi chuối, liếp cà Cành cây, ngọn cỏ, nụ hoa bên đường Lâu rồi tôi sống tha phương Vẫn chưa dứt nỗi đoạn trường xa quê! Ra đi mang nặng lời thề Trời yên , biển lặng trở về quê cha Xứ người dù có gấm hoa Quê nhà dưa, muối, mắm, cà vẫn hơn Nhưng mà, em ạ, tôi buồn! Đến nay đất mẹ vẫn còn điêu linh! Bạch-Loan |