Má Ðào
Tuy chưa gặp tưởng mình đã gặp
Một chiều về tấp nập người qua
Thấy em trong cõi người ta
Anh về thơ thẩn đi ra đi vào
Người đâu đẹp má đào da phấn ?
Em đi rồi anh thẩn thơ yêu
Dáng em lộng lẫy yêu kiều
Trăm năm anh vẫn nhớ chiều hôm nay
Cuộc đời anh đã đầy cát bụi
Chẳng dám mang hờn tủi cho nhau
Em ơi tình có nghẹn ngào
Chớ buồn để héo má đào của anh.
Bạch-Loan
|