Lỡ Làng

Nếu biết rằng em chẳng còn thương
Năm xưa dù chiếc bóng canh trường
Tôi vẫn miệt mài đời cô lữ
Chẳng vào vực thẳm lụy yêu đương

Thuở ấy em hiền biết bao nhiêu!
Ngây thơ tựa giọt nắng ban chiều
Chiếu rực bên hiên chiều trở lạnh
Hồn tôi dịu ấm buổi cô liêu

Nếu biết rằng em nở phụ tôi
Thề nguyền em hãy giữ cho đời!
Muôn kiếp thà rằng không gặp gỡ
Để tình không bạc tựa như vôi

Ngày xưa em ân cần tình tự
"Mãi mãi yêu anh cả cuộc đời
Ân tình em nguyện luôn son sắc
Trọn kiếp chỉ là của anh thôi!"

Ngày nay em hờ hững biết bao!
Chiếu chăn lạnh lẽo, nửa hồn đau
Con dại đói no em bỏ mặc
Ruột tôi như cắt mấy đường đao!

Tôi biết là em đã với người
Ái ân vụng trộm nửa thu rồi
Thân phận bẽ bàng tôi câm nín
Lỡ làng duyên kiếp một mình tôi

Giờ đây tôi biết thì đã lỡ
Lỡ sông, lỡ biển, lỡ con đò!
Thuyền xưa nay đã rời bến cũ
Lỡ chuyến tôi đành đứng ngẩn ngơ

"Dò sông, dò biển dễ dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người"
Thôi thì thuyền cứ ra khơi!
Xá gì một mảnh tình vôi lỡ làng!

Bạch-Loan