Lá Vàng Trước Gió

Chiều thu thơ thẩn bên hiên vắng
Ngơ ngẩn trông vời cánh nhạn xa
Ô hay, năm tháng như con trốt
Hăm mấy mùa thu, một thoáng qua!

Ra đi từ độ tàn xuân ấy
(Máu lệ tuôn tràn cuối tháng tư)
Hành trang là một cơn hờn tủi
Và túi thơ buồn dấu trong mưa
Tha hương u ẩn sầu ly biệt
Đêm ngủ chưa say chợt nhớ nhà
Buồn lúc ra đi không từ giã
Cha mẹ già trông mắt lệ nhòa
Bạn bè tản mát đi trăm hướng
Đứa lao trường xa, đứa tha ma
Đứa đi miết miết vô âm tín
Đứa bước phong trần giữa xứ xa

Giang san thăm thẳm như cổ tích
Thành cũ mang tên lão giặc hùa
Người cũ cùng đường cam phận bạc
Giặc cỏ cậy thời dậy gió mưa
Anh hùng mạt lộ thôi bày trận
Quăng kiếm ra đi bỏ ngõ nhà
Năm châu bốn bể thân chùm gởi
Mộng lớn ví bằng giấc ngủ trưa
Hoài bảo tàn theo cơn lửa loạn
Tựa lá vàng khô lúc cuối thu!

Ngày về sao thấy xa xôi quá
Thu nầy, thu nữa, mấy thu sau ?
Dẫu biết nghìn năm ta vẫn đợi
Mà lòng cứ rối, rối như tơ
Chăn ấm nệm êm hồn vẫn rét
Đời không sao cả dạ bơ phờ!
Thu nầy dẫu mái đầu sương điểm
Mộng ước vẫn là mộng ước xưa
Nợ nước, thù nhà chưa trả được
Ta thề nhớ mãi đến thiên thu

Thương thay cụm lá vàng trước gió
Than thở từ đây đến cuối mùa
Ơi hỡi, có ai trong thiên hạ
Lắng nghe tiếng nấc của lòng ta ?!

Bạch-Loan