Lạc Loài

Chợt nhìn qua cửa thấy xuân sang
Má thắm môi son với áo vàng
Có phải xuân xưa vừa ghé lại
Hỏi người năm cũ nhớ xuân chăng ?

Lòng bỗng gợn sầu theo bóng mây
Nghe thời gian rụng giữa hao gầy
Ngẩn ngơ nhớ quá xuân ngày cũ
Hoài vọng một lần em đến đây

Viễn xứ tôi nghe lạnh điếng hồn
Nên buồn, ngủ mãi giấc cô đơn
Trời xuân sao phủ đầy bông tuyết
Chạnh nhớ xuân xưa nặng trĩu buồn

Xuân đến tôi còn đâu tuổi thơ
Còn đâu hò hẹn để em chờ
Tuyết trắng như hồn ai bạc thếch
Lạc loài viễn xứ, lạc đường tơ.

Bạch-Loan