Đưa Em Về

Anh đưa em về đường xa chợt ngắn!
Sỏi đá nào cản được bước chân em
Xin mặt trời đứng yên trên đỉnh núi
Để mắt em khỏi ngại lúc vào đêm!

Em có cầu cho mặt trời đứng mãi?
Để đôi chân không bối rối bên thềm
Bước nhỏ chim non ngập ngừng bấn loạn
Vì con đường ngổ nghịch chẳng dài thêm!

Anh xin mây khoát lên tà áo xám
Làm trời mưa vây phủ khắp muôn phương
Ðể anh sẽ dìu em vào quán nhỏ
Mình đợi mưa tình tự khúc uyên ương

Ta sẽ ngồi mơ màng bên song cửa
Nhìn giọt mưa khiêu vũ khuyết mặt đường
Vai anh em tựa đầu ru xuân mộng
Thở ngập hồn anh hơi ấm miên trường

Em khẻ hát bản tình ca dấu ái
Anh lặng nghe vầng trán rộng bơ vơ
Bởi hồn anh lãng du vùng núi thẳm
Nhặt sao rơi đút kết mấy dòng thơ

Tóc em anh vuốt, mềm tơ lụa quí
Chảy xuống vai kiều diễm chiếc lưng ong
Bờ mi cong chớp liền đôi cánh bướm
Gò má non phơn phớt ửng thêm hồng!

Hay mình chỉ nhìn nhau cũng tuyệt vời
Mắt đen tròn lóng lánh ánh sao rơi
Và bờ môi cong vút vành trăng khuyết
Anh khẩn cầu cho mưa mãi không thôi

Đường về nhà em chiều nay thật ngắn
Cánh cổng cao hé mở thật vô tình
Mưa không rơi, gió rong chơi tinh nghịch
Mây bồng bềnh tà áo trắng nguyên trinh

Cổng đã khép anh tần ngần đứng ngó
Đường về nhà anh . . .vạn dặm bâng khuâng!

Bạch-Loan