Đêm Đã Khuya

Nửa đoạn đường trần tôi gặp em
Trời đang mưa chớp bỗng êm đềm
Đời nghe rạo rực ngàn xao động
Tưng bừng vủ trụ trổ hoa đêm

Em đến từ đâu những cảnh xưa ?
Tâm tình sâu thẳm suốt trang thơ
Em gởi mùa Thu vào nếp chữ
Tôi bỗng lạc loài trong cõi mơ

Dòng chữ long lanh ánh nguyệt buồn
Lời thơ dào dạt nỗi niềm thương
Em đi tóc ngắn tôi ngồi lặng
Dĩ vãng hiện về cõi viễn phương

Buổi tối thẫn thờ với gió, trăng
Tên em tôi gọi rất âm thầm
Nụ cười che kín đôi dòng lệ
Em hỏi làm sao khỏi bâng khuâng ?

Đời đã tàn phai mái tóc xanh
Dâu bể vùi sâu giấc mộng lành
Em đến êm như làn nắng mới
Xuân tình chớm nụ rất mong manh

Rồi đây trong những giấc hoa niên
Ta dẫn nhau đi bỏ xứ phiền
Ân tình trang điểm hồng cơn mộng
Phơi phới đôi lòng đến cảnh tiên

Bàn tay năm ngón tỏa dạ hương
Gặp em một tối thật hoang đường
Dìu nhau trên nẻo đường năm cũ
Tuổi mộng quay về. Em cũng thương !

Mắt chợt lặng buồn nét ca dao
Trăng tàn u ẩn giữa nghìn sao
Em đi nếp áo gầy như liễu
Tôi đứng vời trông, bỗng nghẹn ngào

Tôi sẽ đi về với cảnh xưa
Buồn như tuổi dại thuở hoang sơ
Phương xa tóc ngắn sầu cô quạnh
Em nhớ gì không? -- Đêm đã khuya!

Bạch-Loan