Chốn Xưa
Người về bơ vơ một bóng
Chốn xưa cây cỏ tần ngần
Trúc tre phai tàn tuổi mộng
Bụi mờ ấn tích quan san
Bản quận đồng khô gió hú
Sông quê uể oải nhọc nhằn
Bến cũ ngỡ ngàng tư lự
Nẻo về nhịp bước ăn năn
Hàng cau bóng gầy xơ xác
Ngóng hoài vó ngựa chinh nhân
Nhà xưa mái xiêu vách nát
Người đi mấy độ phong trần
Đêm về chuông xa xa vọng
Não nùng gỏ tiếng trầm luân
Chong đèn nhà ai hắt bóng
Ngậm ngùi mắt lệ rưng rưng !
Kià ai nghẹn ngào nức nở
Nửa khuya trăng nước lặng thầm
Tiếng quốc kêu hoài lạc giọng
Lỡ làng giấc mộng trăm năm !
Bạch-Loan
|