Chiều

Sương khói chiều lên phủ núi đồi
Hoàng hôn lặng lẽ áng mây trôi
Song thưa gió thoảng, lòng ray rứt
Hiên vắng vàng rơi , dạ rối bời
Nợ nước bạc đầu còn mãi nặng
Thù nhà mỏi gối vẫn chưa phôi
Tha phương chạnh nhớ trời quê mẹ
Ngơ ngẩn nhìn theo chiếc lá rơi !

              Bạch-Loan