|
Áo Trắng Mùa Thu
Em ạ, hôm nay thu lại về
Nửa hồn ta chết, nửa man mê
Thất thểu ta về qua lối cũ
Lá rụng cành trơ ốm não nề!
Thuở ấy đường sầu vai sánh vai
Chiều thu áo trắng gió tung bay
Phất phơ lả lả đôi tà trắng
Em lặng nhìn ta chợt thở dài
Đôi mắt em buồn xa diệu vợi
Ta nhìn tay trắng ngón xanh xao
Ta trách đời ta sao hữu hạn
Trời cao tay với được là bao!
Ta đứng nhìn nhau mắt như lòng
Giọt buồn ươn ướt hàng mi cong
Ái ân vời vợi không lời tả
Chất ngất yêu đương nói chẳng cùng!
Rồi mùa thu ấy đã qua đi
Rồi tình ta cũng đã phân ly!
Áo trắng thôi về chung lối cũ
Ta về ôm ấp mối tình si
Thu đi trời hờn trời lập đông
Áo trắng mùa thu đi lấy chồng!
Ta ở phương nầy buồn tuyết trắng
Rượu cay thuốc đắng tả tơi lòng!
Thu đến ta buồn ta lại say
Nhớ thương bủn rủn cả vòng tay
Chẳng biết mắt em còn diệu vợi ?
Thu về áo trắng có còn bay ?
Hay mắt nai kia đã hững hờ ?
Hay hồn ai cứ mãi rong mơ ?
Tình si thoi thóp dài năm tháng
Áo trắng trăm năm vẫn đợi chờ!
Thu nầy ta nói để ta nghe
Văng vẳng lời xưa vẫn vọng về:
"Anh hỡi, tình ta là thế đó
Đừng nói chi nhiều thêm tái tê!"
Không nói lòng ta lại thẫn thờ
Bên trời cánh nhạn thoáng bơ vơ
Thu đến thu đi dần xoay mãi
Tình mất, tình còn: Một giấc mơ!
Bạch-Loan
|
|