Xuân Lưu Lạc
Lất phất ngoài hiên tuyết trắng rơi
Ngồi đây mà ngóng mãi bên trời
Ở miền Bắc Mỹ chiều đông lạnh
Mơ về cố quận nhớ khôn nguôi
Nhà tôi ở giữa ngọn đồi cây
Quạnh quẽ cô liêu suốt tháng ngày
Mùa đông gió bấc từng cơn thổi
Hồn nghe giá buốt nỗi u hoài
Thuở ấy giờ nầy nơi cố hương
Xuân về nắng ấm rực bên đường
Bóng ai tha thướt tà áo mới
Hồn tôi trải rộng đến mười phương
Xin trả cho tôi một mảnh hồn
Của ngày xuân cũ chốn quê hương
Để tôi đi trọn đường lưu lạc
Mỗi độ xuân sang bớt chút buồn !
Bạch-Loan
|