Áo Trắng

Áo em trắng như mây trời hải đảo
Phố đông người chỉ thấy một mình em
Chiều hôm ấy mây mù giăng áo não
Mà lòng nghe nhạc trổi khúc êm đềm

Từ dạo ấy giữa ngàn hoa sắc thắm
Tôi chỉ yêu một màu trắng đơn sơ
Chiều cuối tuần Sàigòn phơn phớt nắng
Đi bên em là cả một trời thơ

Rồi một sáng phố phường hoang bóng giặc
Khắp kinh kỳ lửa loạn dậy thương đau
Nên từ đó trên bước đường luân lạc
Mỗi cuối tuần lòng bỗng thấy xôn xao

Chiều hôm nay thẫn thờ bên hiên vắng
Chợt ngẩng nhìn mây trắng lững lờ trôi
Nhớ Sàigòn và thương tà áo trắng
Một lần đi là vĩnh viễn chia phôi !

Bạch-Loan